Thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công, dây dưa mặt dày công lãnh đạm thụ, niên hạ công, HE
Editor: Jenny H
Diễn viên: Đàm Giám, Trần Diệp, Hạ Tiểu Xuyên, Tần Kiều Vi
Một câu chuyện tình cảm vô cùng đơn giản.Nhưng có lẽ cũng có thể nó chẳng liên quan chút gì đến tình yêu.
Tiết tử: Con nhện, động vật chân đốt, ngoại hình đặc thù có 8 chân, có vòi xúc tu, bình thường sẽ kết mạng hình bát quái để săn thức ăn, tính nhẫn nại của chúng cực kỳ tốt, gặp con mồi vừa ý sẽ từ từ chờ đợi, thẳng đến khi đối phương tự đưa tới cửa.
Loại động vật này rất nguy hiểm, tốt nhất cả đời không cần gặp gỡ.
Nếu không hài cốt không còn.
Văn án:Trần Diệp đối với Đàm Giám, có lẽ là tiểu hài tử không đoạt được món đồ chơi nên mới sinh tư tưởng chết không buông tay. Chính là nói đến cái chữ yêu này, ai có định nghĩa qua? Ai có quy định qua tâm tình thế nào mới gọi là yêu? Tất cả mọi người chỉ là một người chơi, trong hoàn cảnh ở thời đại này rồi, tính toán chi li làm gì rằng đây là tình yêu mì ăn liền hay là mãn hán toàn tịch (1).
Nhưng Đàm Giám… thân thể cùng linh hồn lại dường như cách xa nhau ở hai cực, yêu hay được yêu đối với anh đều là dư thừa, Trần Diệp nghĩ, Đàm Giám có phải là chính bản thân mình cũng không yêu? Vậy anh còn có thể đi yêu người nào? Trần Diệp không biết, cũng không thể đoán trước, là nhất thời, là cả đời, tình yêu đối với Đàm Giám cũng là một thứ quá xa xỉ.
(1) mãn hán toàn tịch: là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở
Mãn Châu và
lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ
nhà Thanh và văn hóa
người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Tóm tắt nội dung: Đàm Giám – một người thành thật, chuyên an phận thủ thường, không đi chêu chọc tìm phiền toái; trên đường tan tầm bị một kẻ nào đó chặn ở ngõ nhỏ, nghênh tiếp một hồi rồi không hiểu sao lại bị đánh một trận.
Lần thứ hai vẫn là địa điểm tương tự, lại là thằng nhóc vô lý lại ngang ngược kia.
Sau khi giải trừ hiểu lầm vốn không nên tiếp tục dính dáng, người nọ lại quấn quít tiếp cận anh, lại còn “lẽ thẳng khí hùng” phàn nàn rằng anh suốt ngày lẩn tránh cùng lãnh đạm.
Đối với cái loại gọi là “ái mộ” thật ra chính là “quấy rầy” dây dưa, Đàm Giám thầm nghĩ có cuộc sống bình thường, rắc rối không tránh được rắc rối.
Đừng nói chi là bên cạnh còn có một tiểu quỷ si tình, từ nhỏ tới lớn luôn chờ anh gật đầu.
Được yêu tâm tình hẳn là ngọt như mật đào, anh lại cự tuyệt bị cuốn vào gió bão tình cảm, anh tỉnh táo mãi kiên trì theo đuổi chân lý cá nhân.
Yêu và được yêu đồng thời đều là một thứ gì đó xa xỉ, là nhất thời, là cả đời, anh đều không có tư cách có được.