[Khai giảng]
Ngày khai giảng, cô còn chưa kịp suy nghĩ về cuộc sống học tập sau này của bản thân, đã gặp phải những chuyện không thể tưởng tượng nổi, và còn...máu chó đến như vậy.
Ngày đầu tiên, cô bị một tên đàn ông làm bẩn trên sô pha, vừa dây dưa cô vừa gọi tên một người khác.
Ngày thứ hai, cái tên đàn ông chết bầm đó lại là huấn luyện viên của cô. Lại còn xin lỗi cô vì nhận nhầm người. @
[email protected]#@#%^^&**%@#
Ngày thứ ba, khi cô lên toà án quân sự, trùng hợp lại gặp mối tình đầu của anh, ngoại hình giống cônhư đúc.
Hai tháng sau, vào ngày bọn họ đính ước cả đời với nhau, mẹ cô đến gặp cô, kéo tay cô về phía anhgiới thiệu: “Con gái ngoan, đây là cậu út của con.”
Trong khi cô còn đang kinh ngạc, sau lưng lại vang lên tiếng hờn dỗi, thì ra mối tình đầu của anh đã trở lại. cô chấp nhận định mệnh, rời khỏi mối tình tay ba này, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện mình đãmang thai!
cô ngửa mặt lên trời để ngăn dòng lệ rơi, trời ơi, sao lại éo le như vậy!
Trước mất thân, sau lại mất tâm, chẳng lẽ hiện tại lại phá thai, mất đi một đứa con? cô thật sự nổi giận, không quan tâm anh là chú út hay cậu út, người đàn ông này, cô muốn!
[Đoạn ngắn một]
“A! Tại sao anh lại sờ tôi?”
cô cả kinh kêu to: “Cút ngay! Khốn kiếp! Hiệu trưởng là ông ngoại của tôi, anh dám làm bậy, tôi sẽ phế anh!”
Hai mắt anh đầy vẻ trêu tức, không chút khách khí đem cô lột sạch: “Sao? đã quên nói với cô, hiệu trưởng là lão ba của tôi, cô còn dám nói láo?”
“Đồ điên! Biến thái! Tránh ra! A!”
cô đấm đá loạn xạ mà vẫn không ngăn được sức tấn công mạnh mẽ của anh.
“Lan Lan, đừng làm loạn, anh rất nhớ em.”
anh không quan tâm đến sự kháng cự cũng như nước mắt của cô, một lòng chỉ muốn có được cô:“Lan Lan, ngoan.”
Kích tình đã qua, cô lạnh run lui đến góc tường, cuống quít mặc quần áo rồi xô cửa mà chạy.
Còn anh thì khiếp sợ khi nhìn thấy những đóa hoa anh đào trên sô pha, làm sao có thể? cô ấy khôngphải Lan Lan? Lan Lan đã sớm không phải là…
[Đoạn ngắn hai]
anh nhìn cậu bé đáng yêu trước mắt, nhẹ giọng dụ dỗ: “Nhóc con, sao không cười, con nít mà cười là sẽsiêu cấp đáng yêu.”
Tiểu Bảo vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng muốn, nhưng mẹ lại không cho tôi cười.”
“Vì sao?”
anh cực kỳ khó hiểu, có người mẹ nào lại không cho con mình cười?
Tiểu Bảo thở dài nói: “Mẹ nói, tôi cười cực kỳ giống lão ba đáng ghét của tôi.”
anh xúc động hỏi: “Nếu có ngày con gặp ba ba, con muốn nói gì với ba ba nhất?”
Trong mắt Tiểu Bảo chợt lóe tia ranh ma, lấy trong túi ra một tờ giấy nói: “Tôi sẽ nói với hắn, hắn thiếu mẹ của tôi 200 vạn chi phí nuôi nấng, 10 vạn chi phí sữa bột, 10 vạn chi phí tả lót, 30 vạn chi phí bảo mẫu, tổng cộng là 250 vạn!”
250 vạn? Thái dương của anh dần hiện ra ba vạch đen.