Suốt những tháng năm trong cuộc đời, tôi đã mải rong ruổi theo đuổi những truyền thuyết về tình yêu thông qua những loại hoa mà mình yêu thích, tựa như sự nhen nhóm trong tim tôi về một vài câu chuyện tình yêu bất diệt.
Tôi mang theo giấc mơ nhỏ nhoi ấy đi cùng đường cuối nẻo, tìm ra biết bao nhiêu câu chuyện đau thương, mặn nồng, bi ai, hạnh phúc… Ở đó, mọi chuyện được dệt nên từ những thần thoại ly kì, nhưng tôi tin, tôi luôn tin tưởng những gì mình tìm được qua những thông điệp mà các loài hoa mang đến.
Cậu ấy từng hỏi tôi tại sao tôi lại ngốc nghếch đi tin tưởng vào những điều vô căn cứ ấy. Khi ấy tôi đã không trả lời, vì cậu ấy không hiểu thế nào là mất đi niềm tin, thế nào là sự rũ bỏ của một tình yêu thầm lặng. Tôi đã chọn cho mình cách tin tưởng vào những điều hư vô còn hơn là mất đi niềm tin vào mọi thứ. Nhưng cũng chính vì tôi im lặng lúc ấy, nên tôi mới không biết được rằng, cậu ấy đã âm thầm trao cho tôi một niềm tin vững bền về tình yêu. Về trường tồn, vĩnh cửu.
Rất lâu, rất lâu sau này, tôi mới hiểu được rằng, niềm tin mà tôi tìm được chỉ là thứ mà tôi cố chấp dựa vào để không phải đi lạc giữa dòng đời. Cậu ấy nói, niềm tin thực sự phải đặt ở trong tim. Và tôi chính là niềm tin trong tim cậu ấy…
***
“Cậu biết hoa lưu ly không?”“Loài hoa có màu xanh ấy hả?”“À, ừm, nó còn được gọi là ‘Forget me not’.”“Cậu thích chúng chỉ vì cái tên hay ho đó à?”“Không thích. Mình không thích chúng.”“Tại sao?”“Vì lúc chia xa người ta mới nhớ đến loài hoa ấy, ‘Forget me not’.”Mình không thích nó bởi vì mình không muốn chia xa bất cứ ai trong đời, không muốn nói một câu trước lúc biệt ly đó là: đừng quên tôi nhé! Như vậy sẽ đau lắm…