Tiểu Xuân vốn là trong núi sâu một gốc cây tu luyện ngàn năm đại thụ, mỗi ngày bên trong hấp thiên địa chi linh khí, nhật nguyệt chi tinh hoa, thật vất vả hóa thành hình người.
Ai biết thiên có bất trắc phong vân, thụ có sớm tối họa phúc, hai chỉ yêu quái đánh nhau cũng có thể rước lấy thiên lôi,
Bài này chủ giảng mỗ tài trí hơn người Công Tôn công tử mắt mù sau cố sự...
Huyền bầu rượu, hạnh lâm tay,
Thiên tài tự phụ được bát đấu.
Thanh sam gầy, nhân phong nhăn.
Thiện y người tật, mục thương khó cứu. Mậu, mậu, mậu.
Mười năm đỗng, như nhau mộng,
Rơi mai chớ oán gió tây lộng.
Hình tuy lậu, chí
Tiểu Xuân vốn là một cây đại thụ tu luyện ngàn năm trong núi sâu, mỗi ngày nàng hút linh khí của trời đất cùng tinh hoa của nhật nguyệt, vất vả lắm mới hóa hình người.Ai ngờ trời có mưa gió thất thường, cây cũng có họa phúc sớm tối. Hai con yêu quái đánh nhau cũng rước lấy thiên lôi, nháy mắt chém n